Tại Phnom Penh, tôi ngay lập tức đổ xô đến khu vực để tìm một sự tập trung lớn của đời sống Việt.
Từ thời điểm này khách ngồi trên xe buýt từ TP Hồ Chí Minh đến Phnom Penh, những câu chuyện của các bác sĩ đã lái một khu phố Việt tại thủ đô của Campuchia, mà làm cho tôi quên cho một khoảng cách hàng trăm km và chìm cảm giác khi đi từ hương nhà. Tại Phnom Penh, tôi ngay lập tức đổ xô đến khu vực để tìm một sự tập trung lớn của đời sống Việt.
“Cầu Sài Gòn” tại Phnom Penh
Ba lô trên vai, tôi bước vào chỗ các cầu Monivong- Việt Nam dân sống ở đây vẫn gọi tên quen thuộc “Cầu Sài Gòn”. Cây cầu nằm tại cửa ngõ thủ đô của bạn. “Vùng lân cận người Việt” – đứng trên cầu, bức tranh toàn cảnh có thể thấy thị trường mới.
thậm chí có một chân trong cảm giác quen thuộc vô cùng ê đây … hàng hóa Việt Nam. Ở đây, mọi người không giao tiếp bằng tiếng Anh của Campuchia và Việt Nam để sử dụng độc quyền.
người Việt Nam ở khu vực này vẫn còn sống trong nghề. Những thiết bị điện cơ khí, các cửa hàng quần áo, nhà hàng để bán lẻ, mua đồ nội thất trong nước, phế liệu …
Thỉnh thoảng có một vài đứa trẻ bám víu vào mình. Những trẻ em 10-15 tuổi, vai giỏ đầy với bia, nước ngọt, kẹo cao su … chào mời “. Anh bạn mua lon” Tôi chợt giật mình bởi tiếng Việt rất chuẩn mực của các chàng trai. Tên tôi là Nguyễn Thành Chung. Tôi nghĩ Tổng mới để kiếm sống, nhưng không phải Campuchia. Cha mẹ cô đã được sinh ra ở tỉnh Ninh Thuận, hai người quen thuộc đến Phnom Penh và sau đó kết hôn; Có con định cư ở phía bên này quá. Phụ huynh được giao dịch trên thị trường, Chung một cuộc họp trường một phiên nhà cung cấp về việc giúp đỡ cha mẹ …
Chung dẫn tôi sâu vào các khu cộng đồng người Việt. Lạ mà biết! Lạ, bởi vì lần đầu tiên anh gặp mặt. Được sử dụng bởi người dân Việt Nam, ngôn ngữ bản địa. Để xem xét ở đây là trẻ em bán rong khá bận rộn. Tôi luôn luôn chắc nịch, bóng đen, đặc biệt là nói tiếng Việt rất tốt. Chung cho biết: Tôi và các đồng nghiệp của tôi có thể đọc, viết và nói cả hai ngôn ngữ Việt Nam – Campuchia thành thạo.
Phnom Penh trời nắng oi có nồng độ khác nhau tại TP.HCM. Bước vào thị trường trong nước của bạn, nhưng đôi khi tôi đã chỉ cần giữ nó ở đâu đó tại Việt Nam.
Một người phụ nữ, tóc ngắn, trà bán bạc phơ ngồi, mời tôi với một giọng nam dày: “Tôi uống nước.” Lady tên Lê Thị Tiêu. công cụ văn bản đã được 95 tuổi trong năm nay, nhưng vẫn còn khỏe mạnh, tươi sáng. Cụ thể đến Campuchia từ 10, bây giờ gia đình cụ thể vẫn còn sống, làm việc tại thủ đô Phnom Penh. “Nghe an ninh trung ương ngập sẽ nghèo đồng bào mình quá?” – Tôi hỏi thăm về tình hình cụ thể trong nước. Cũng khá một thời gian dài thăm không có điều kiện cụ thể; Ngoài danh tiếng của mình như là một cuộc sống, nơi mà “nước ngoài”, nhưng được sống với cộng đồng Việt Nam không nên cảm thấy đặc biệt khó xử. Đi từ cảm giác về nhà giảm bớt phần nào!
Giống như những người làm việc khác, ngay từ thời điểm này ở, công cụ Text có tất cả mọi thứ để làm với hố nghề. “Tôi gần như phù du trăm năm tuổi, những đứa trẻ sống áp lực gần đây;. Cuộc sống là quá sớm !!!” – Thật không may cụ.
Đặc biệt, cho biết Việt quanh khu vực này đã có một số gia đình Việt Nam cũng khó, nhưng giữ tất cả mọi thứ để đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau. “Một số người trôi dạt vào Biển Hồ để kiếm sống, nhưng không điện, không có máy phát điện, không có pin, đèn dầu hỏa sử dụng sang phải. Kham chạy lại khổ đau để sống”, Pepper nói với cụ.
Ngay bên cạnh các nước nơi mà các cụ đang bán Tuấn cửa hàng xe cụ sửa chữa cháu. Học xong, Tuấn quyết định mở cơ-sửa chữa. Mặc dù cửa hàng khiêm tốn, nhưng nhiều người Việt đã đến để sửa chữa xe. “Công việc này là một chút khó khăn, nhưng mỗi ngày tôi làm việc chọn một công việc lâu dài này mà mình làm cho cậu ấy biểu diễn thời gian khó khăn nhất.”. – Tuấn nói.
Xem thêm: